HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI TRIATHLON CỦA CÔ GÁI TRẺ

Ở tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống, bạn luôn phải đi từ dễ đến khó, từ cơ bản đến nâng cao. Thế nhưng, tôi đến với bộ môn xe đạp thì hoàn toàn khác.

TuPhuong-blog

KHỞI ĐẦU HÀNH TRÌNH GIAN KHỔ

Vì mục tiêu hoàn thành Ironman 70.3 đầu tiên vào năm 2017, cuối tháng 2 năm đó, tôi mua về một chiếc xe Cannondale. Tôi bắt đầu luyện tập đạp xe vào tháng 3, mỗi tuần tôi đạp 2 lần trên con đường Phạm Văn Đồng. Đối với tôi, đạp xe chẳng có gì thú vị, vả lại rất đau lưng và nguy hiểm vì giao thông ở đất nước ta không mấy thuận lợi cho việc đạp xe. Tuy đặt ra mục tiêu hoàn thành giấc mơ Ironman 70.3, thế nhưng tôi lại tập luyện trong thái độ miễn cưỡng, hời hợt, điều đó đã dẫn đến hậu quả cho lần thi Ironman năm đó của tôi, chân tôi đau đớn vì quãng đường 90km đạp xe, đến nỗi tôi muốn bỏ cuộc ngay ở cây số thứ 65. Sau cuộc thi, tôi rút ra bài học lớn, để có thành tích cao cho Ironman tôi cần phải cải thiện hơn nữa khả năng của mình.

Với mục tiêu hoàn thành phần thi đạp xe trong 3 tiếng vào năm 2018, tôi cần phải dành nhiều thời gian hơn nữa cho môn này. Tuy nhiên cảm giác chán ghét đạp xe vẫn theo tôi dai dẳng trong khoảng thời gian đó.

Tháng 10/2017, tôi tham gia giải Grand Fondo ở TP HCM, vì là vận động viên mới nên tôi được các cô chú, anh chị trong các CLB xe đạp nhiệt tình hỗ trợ, tôi nhớ nhất Chú Mãnh, gặp ai cũng giới thiệu tôi là cháu của chú, chú còn nhờ mọi người giúp đỡ tôi trong cuộc đua. Tôi chật vật vượt qua 130km đường đua lần đó và nhận ra bản thân vẫn chưa có sự tiến bộ.

Tháng 12/2017, tôi tiếp tục đăng ký tham gia giải Đà Nẵng Grand Fondo. Một lần nữa, tôi và bạn Silver Nguyễn là 2 cua rơ về chót giải.

TuPhuong-blog3

Tú Phương tại giải Grand Fondo 10-12/2017

Hai tuần sau đó, tôi bị chấn thương ở lưng và phải bay về TP HCM để kiểm tra và điều trị. Chứng đau lưng làm tôi thêm xuống tinh thần, gia đình cũng khuyên tôi nên hạn chế đạp xe nhiều. Có lúc tôi như muốn từ bỏ tất cả, nhưng đam mê đã giữ chân tôi lại.

Biết rằng sẽ rất khó để tôi có thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn, vả lại việc luyện tập đạp xe không mấy thuận lợi và sự ngăn cản từ phía gia đình không cho phép tôi tiếp tục. Tuy nhiên, tôi luôn nung nấu ý chí cố gắng hết sức để chứng minh rằng tôi có thể vượt qua.

HÀNH TRÌNH ĐẠP XE ĐỂ ĐỜI

Vào cuối tháng 1/2018, theo lời của HLV, tôi tham gia chương trình từ thiện Newborns. Trước khi xuất phát 1 ngày, tôi hay tin HLV của tôi không tham gia được, lúc đó tôi rất hoảng hốt và bối rối vì người duy nhất có thể hỗ trợ tôi lại không xuất hiện. Trong ngày thi đấu, đứng giữa các bạn trong đoàn, ai nấy đều chuyên nghiệp khiến tôi lo lắng vô cùng, tôi không biết liệu mình có đủ sức để hoàn thành, hay mọi người có sẵn lòng hỗ trợ tôi không.

Trên chuyến xe chở chúng tôi đến Lào Cai, mọi người bàn với nhau về lộ trình đạp, sau đó thì tôi mới biết là mình sẽ phải đạp lên Sapa, nơi cao và lạnh hơn cả Đà Lạt. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân để giữ tinh thần thi đấu thật tốt.

Rời khách sạn khoảng 10km là vào đèo Ô Quy Hồ – cái đèo hiểm trở nhất Tây Bắc, sau khoảng 5km leo đèo, lúc này chân tôi mỏi dần và bị bỏ lại phía sau. Đường dốc liên tục, không có chỗ bằng phẳng để lấy lại sức, trời thì càng lúc càng lạnh và trở mưa. Sau 15km, lúc này đã đuối sức nhưng tôi vẫn còn 15km nữa để vượt qua đèo, tay chân tôi lạnh tái tê, không một ai đạp cùng. Tôi cố gắng từng mét một, tự nhủ với bản thân phải cố gắng hết sức vì chỉ mới bắt đầu. Nhọc nhằn đạp đến Sapa, tôi vui mừng lắm vì cuối cùng cũng xong. Ngay lúc đó, tôi hoảng hốt khi biết tin còn 25km nữa mới tới đỉnh. Nghe như “sét đánh ngang tai”, tôi không dám tin vào điều đó, liền phải chạy đi hỏi vài người để xác thực thông tin.

Tôi mặc 2 cái áo ấm, quyết tâm không bỏ cuộc dù đoạn đường phía trước sẽ khó hơn vì mưa, sương mù dày đặc và dốc thẳng đứng, sức tôi thì yếu dần, tay tôi đã bị mất cảm giác vì cái lạnh. Đoạn đường càng trở nên nguy hiểm khi sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, chỉ cần 1 chiếc xe thả dốc không đúng tuyến sẽ gây tai nạn. Sau vài phút xuất phát, cả đoàn đều qua mặt tôi, tôi lại là người chậm nhất.

TuPhuong-blog5

Trên đình Ô Quy Hồ – Hành trình đạp xe Tây Bắc

NGƯỜI ĐỘI TRƯỞNG

Ngay cái giây phút tôi bị bỏ lại phía sau, anh đội trưởng Dan đã xuất hiện trò chuyện để trấn an tôi. Leo dốc được 5km, lúc này tôi vừa mệt vừa đói, tay tôi tê cứng đến nỗi không thể nào tự mở bịch gel năng lượng. Dan giúp tôi mở nó và hỗ trợ tôi trong suốt đoạn đường còn lại.

Anh ấy nói: “em là Ironman…hãy nhớ không có gì khó với Ironman cả”

“Hãy nghĩ tới viễn cảnh, em đứng trên đỉnh, lúc đó bao nhiêu mệt nhọc sẽ tan biến thôi. Cố lên!”

“Còn vài cái đạp nữa thôi, em sẽ tới đỉnh, cố lên em. Em có thể làm được”

“Nếu em chinh phục được cung đường hôm nay, em sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ”

Dan liên tục động viên tôi trong suốt 10km cuối cùng. Cho đến khi nhìn thấy đỉnh đèo, tôi như vỡ oà vì hạnh phúc. Tôi đã gọi ngay cho chồng mình…vui mừng la hét ầm lên: “em đã làm được  rồi, em đã làm được rồi…em đã chinh phục thành công đoạn đường mà 2 năm trước đây mọi người bảo rằng, “Em sẽ không bao giờ làm được”.

Thế nhưng thử thách Ô Quy Hồ chưa phải là cuối cùng. Trước khi tới thành phố Lai Châu, chúng tôi phải leo thêm một cái đèo khác. Nhờ sự hỗ trợ của Dan tôi đạp lên tới đỉnh nhưng lần này phần đáng sợ là lúc thả đèo. Tôi hoàn toàn không biết cách để thả đèo, Dan đã đạp ngay đằng sau để hướng dẫn, tôi cố gắng tập trung hết sức để làm theo lời chỉ dẫn của người đội trưởng, tay tôi nắm chặt và siết thắng vì chỉ cần sơ suất nhỏ là tôi sẽ phải lao thẳng xuống đèo. Còn khoảng 300m nữa là tới chân đèo, tôi bất ngờ gặp phải tai nạn, vì đoạn này dốc thẳng đứng, tôi lao thẳng xuống đèo, vấp vào một cái hố và té rất nặng, toàn thân tôi đau đớn, máu chảy khắp nơi.

Trong lúc hoảng loạn đó, Dan đã bên cạnh, hết mực động viên tôi, những lời nói đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi trước đây về đạp xe.

Dan bảo rằng: “Phương à, em có biết em đạp tốt lắm không. Em đã làm tốt những lời chỉ dẫn, em leo đèo rất giỏi. Em phải thấy tự hào về chính mình vì em đã làm quá xuất sắc hôm nay.”

TuPhuong-Blog6

Tú Phương và đội trưởng Dan

Tôi cố gắng vực dậy để tiếp tục cho ngày thứ 2 trong khi đầu gối tôi vẫn còn băng bó. Tôi cảm thấy thật tự hào về bản thân khi mạnh mẽ chịu đựng cơn đau để tiếp tục hành trình.

Ngày thứ 2 lại là một ngày đáng nhớ khác trong cuộc đời tôi, tôi hoàn toàn sửng sốt với vẻ đẹp mê hồn của cung đường từ Lai Châu về Điện Biên. Dan bảo với tôi rằng: “Em đừng lo lắng, hãy đạp với tốc độ mà mình thích, lúc nào em thích dừng thì hãy dừng, lúc nào em muốn chụp hình thì anh sẽ chụp cho. Không cần vội vàng, vừa đạp vừa tận hưởng vẻ đẹp Tây Bắc em à.” Giờ đây tôi mới thấy đạp xe thật tuyệt, nó hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của tôi về.

Dan dạy tôi kỹ thuật đạp xe, truyền tôi cảm hứng về tình yêu anh dành cho xe đạp và khiến tôi yêu thích bộ môn này nhiều hơn. Sau chuyến đạp Tây Bắc trở về, tốc độ của tôi đã được cải thiện đáng kể. Ngay trong lần đầu tiên đạp chung với các anh VNTC từ Vũng Tàu về TP HCM, tôi đã có thể bắt kịp tốc độ trên 30km/h của họ. Thật sự là một phép màu!

WhatsApp Image 2019-05-16 at 6.36.30 PM

Chiến thắng đầu tiên mà tôi gặt hái được là tại Ironman 2018 cho vận động viên nữ Việt Nam có thành tích đạp xe nhanh nhất, vận động viên nữ Việt Nam đầu tiên đạp xe trên 30km/h trong phần đạp xe của cuộc thi 3 môn phối hợp và nhiều giải thưởng khác sau đó.

Khi hồi tưởng lại những gì tôi đã trải qua trong bộ môn đạp xe, tôi rất tự hào vì bản thân đã vượt qua được những rào cản, thử thách khó khăn nhất. Tôi đã bắt đầu yêu đạp xe từ những bài tập khó nhất trong bộ môn này.

Tháng 9/2016 tình cờ đến Nha Trang ngay dịp Challenge Việt Nam, đứng trên bờ chứng kiến mọi người bơi & đạp đã truyền cảm hứng cho Phương về bộ môn 3 môn phối hợp này. Tháng 7/2019, Phương sẽ trở lại Nha Trang với tư cách là Đại sứ, mong muốn truyền thêm tình yêu 3 môn Bơi – Đạp – Chạy đến mọi người, đặc biệt là các bạn Nữ. 

Câu chuyện ngắn dành cho bất kỳ nữ vận động viên nào đang cần động lực cho thử thách triathlon mới từ Đại sứ Tố Phương. Vẫn là thông điệp “Nothing is impossible for a woman” – Hãy tiếp tục giữ vững tinh thần này đến ngày 14/7 này vì thử thách Nha Trang sẽ là niềm tự hào mới nếu bạn chinh phục được nó!